"Lão Trịnh, không phải ngài không muốn trực tiếp quấy nhiễu vị 'Ngụy Thám' kia à? Lần này trực tiếp chỉ định hắn tới núi Tề Linh chấp hành nhiệm vụ có phải không được phù hợp với quy trình lắm không?"

Nhân viên điều tra Doãn Hộ có chút không hiểu nhìn ông cụ đang ngồi câu cá bên hồ, hắn thật ra chính là siêu thợ săn chung lần với Ôn Văn, hơn nữa còn là người đứng đầu vòng kiểm tra thứ hai, vượt trội hơn Ôn Văn và Shermore.

Ông cụ mỉm cười nói: "Động tĩnh ở núi Tề Linh lần này không tầm thường, đám súc vật kia không biết bị kích thích gì mà đột nhiên bạo động, chỉ dựa vào nhóm siêu thợ săn ở gần đó căn bản không có cách nào kiểm soát cục diện, vì thế điều hắn tới đó là phù hợp với quy trình."

"Ta đã xem qua những vụ án mà hắn từng phụ trách, ghi chép rất thú vị, cậu cũng có thể xem thử, tôi rất tò mò nếu điều chuyển hắn tới đó thì sẽ xảy ra thay đổi gì."

Ông cụ này là phó tổng điều tra khu Hoa Phủ, cũng chính hắn đã chuyển Doãn Hộ từ bên siêu thợ săn qua đội mình.

Hắn nghĩ rằng Doãn Hộ là một người trẻ tuổi rất có tài, sau khi trưởng thành hoàn toàn thì có thể thay thế vị trí của mình.

Mặt khác, ông cụ khá tò mò không biết nội tình của Ôn Văn rốt cuộc là gì.

Cho dù Ôn Văn biểu hiện là không hề có chút quan hệ nào với vị Hắc Thập Tự kia, hơn nữa nhiều lần không có chứng cứ, thế nhưng trong số tất cả những người có khả nghi thì Ôn Văn là người có phạm vi hoạt động trùng khớp nhất với 'Hắc Thập Tự'.

Chỉ điều này thôi đã đủ để ông cụ nghi ngờ Ôn Văn rồi.

Không quản Hắc Thập Tự là thân thiện thật sự hay giấu giếm âm mưu thì hắn vẫn muốn mò ra nội tình của Ôn Văn.

...

Từ lúc xuống sân bay Phù Dung Hà, Ôn Văn đã được một nhóm nhân viên hỗ trợ tới đón, ngay cả cơ hội quay về chốn xưa cũng không cho, có thể thấy chuyện này rất khẩn cấp.

Ở trên máy bay, Ôn Văn nhìn tài liệu nhiệm vụ lần này.

Đại khái chính là kết giới của dãy núi Tề Linh đột nhiên mất đi hiệu lực, đã có rất nhiều quái vật hình thái thú dữ chạy ra ngoài, còn có rất nhiều quái vật có thể lao ra ngoài quấy phá bất cứ lúc nào.

Vì thế những thành phố ở gần đó đều đang trong tình trạng giới nghiêm, đừng thấy hiện giờ vẫn chưa phong tỏa như lần ở thành phố Hóa Sơn, thật sự là tai họa ngầm còn lớn hơn lần đó.

Ôn Văn từng tự mình tới núi Tề Linh nên anh biết rõ mật độ quái vật ở đó dày đặc cỡ nào.

Một khi đám quái vật kia thật sự xông ra, những thành phố ở xung quanh chắc chắn sẽ gặp đại nạn, nhưng đó vẫn chỉ là hậu quả tương đối tốt, với số lượng quái vật này một khi phân tán thì sẽ rất khó tiến hành vây bắt, thiệt hại mà chúng gây ra sẽ có tính duy trì liên tục.

Thật ra thì Hiệp Hội Thợ Săn đã sớm dự đoán khả năng quái vật trốn ra, cũng đã bố trí sẵn dự án đối phó với tình huống đột ngột xảy ra.

Nhưng vấn đề lớn nhất thật ra không phải đám quái thú kia, mà là 'Thôn Yêu Linh' vẫn luôn định cư trên dãy núi này đột nhiên giương cung bạt kiếm với hiệp hội!

Thật ra thôn Yêu Linh và Hiệp Hội Thợ Săn vốn có thể tính là quan hệ tốt đẹp, cũng chính vì thôn Yêu Linh nên dãy núi Tề Linh mới có thể trở thành nơi ẩn núp của quái vật hình thái thú dữ của khu Hoa Phủ.

Trừ phi là quái vật có hành vi ác liệt tột đỉnh, bằng không nếu chúng chạy vào trong núi Tề Linh, Hiệp Hội Thợ Săn sẽ không tiến vào đuổi bắt.

Mà cái giá cho tư cách ẩn núp ở nơi này, thôn Yêu Linh có nhiệm vụ bảo vệ ổn định của đám quái vật khổng lồ ở núi Tề Linh.

Thôn Yêu Linh vẫn luôn làm nhiệm vụ này rất tốt, thẳng đến vài ngày trước thì đột nhiên xảy ra biến đổi, bọn họ tỏ ra địch ý với Hiệp Hội Thợ Săn!

Đối mặt với tình huống này, Hiệp Hội Thợ Săn có hai chuyện cần làm.

Thứ nhất chính là cứu vãn quan hệ với thôn Yêu Linh, thứ hai là đề phòng đám quái vật trong dãy núi Tề Linh xông ra ngoài phá hoại.

Về phần tại sao không sử dụng bạo lực trấn áp thôn Yêu Linh...

Đương nhiên là bởi vì vấn đề thực lực của thôn Yêu Linh, nếu như không có thực lực vượt trội thì chúng nó cũng không có cách nào khống chế hàng ngàn hàng vạn quái vật ở dãy núi Tề Linh này.

Ngoại trừ thú con thì mỗi thôn dân trong thôn Yêu Linh đều có thực lực ít nhất là cấp Tai Nạn trung tự trở lên, mà trưởng thôn và vài cán bộ trong thôn đều có thực lực cấp Tai Nạn chân tự!

Này có thể so với số lượng cường giả hai ba tỉnh của khu Hoa Phủ!

Có thực lực như vậy nhưng trước kia vẫn luôn giữ quan hệ tốt với Hiệp Hội Thợ Săn, thậm chí còn giúp Hiệp Hội Thợ Săn xử lý chuyện phiền phức, vì thế hiệp hội không muốn cắt đứt quan hệ, nhưng nếu tình thế tiếp tục giằng co như thế thì Hiệp Hội Thợ Săn cũng không sợ chiến đấu.

Rất nhanh Ôn Văn đã được nhóm nhân viên hỗ trợ dẫn tới doanh trại ở dãy núi Tề Linh.

Doanh trại này là trung tâm chỉ huy vừa mới được xây dựng, nơi này đã tụ tập hơn mười siêu thợ săn.

Trong số nhóm siêu thợ săn này có vài gương mặt quen thuộc, Kiều Phỉ Nhã, Miêu Miểu Miểu, Ẩn Thứ, Shermore...

Giới siêu thợ săn cũng không tính là quá lớn, vì thế trong những sự kiện lớn như thế này, nhìn thấy người quen kỳ thật cũng rất bình thường.

Đứng trên đài cao chính là Tuân Thanh và hai vị cường giả chân tự khác, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là khống chế đại cục, sẽ không dễ dàng ra tay.

Người tới đã gần đủ thì một thợ săn bắt đầu cầm loa giải thích sơ về tình hình, sau khi tất cả siêu thợ săn đều hiểu về tình huống hiện tại thì bắt đầu phân chia nhiệm vụ.

Giống như Ôn Văn, trên đường tới đây nhóm siêu thợ săn cũng đã tìm hiểu chuyện này, còn giảng giải cặn kẽ thì chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Nhiệm vụ Ôn Văn nhận được là phong tỏa một con đường ra vào quan trọng của núi Tề Linh, đẩy lùi tất cả quái vật muốn xống ra ngoài, hiện giờ nơi đó có một đội thợ săn đang đóng giữ, nhưng với sức mạnh của bọn họ thì không đủ để ngăn cản quái vật núi Tề Linh.

Phải biết là quái vật nơi này không phải chỉ có cấp Tai Hại, còn có cả sinh vật khủng bố là con nghiệt long kia nữa!

Cùng chấp hành nhiệm vụ với Ôn Văn là một người phụ nữ mặc đồ đỏ rất bắt mắt có biệt hiệu là 'Viêm Tước'!

Thời gian không đợi người, bọn họ sớm qua bên đó thì có thể giảm bớt được mối họa.

Trên đường đi Viêm Tước tỏ ra rất hưng phấn, thậm chí có chút dữ tợn và biến thái, nhiều lần xoa xoa nắm tay, tựa hồ muốn đại chiến một trận.

Ôn Văn nhận ra nét mặt đó của cô ta, bởi vì thỉnh thoảng anh cũng như thế, đây là biểu cảm sẽ lộ ra khi rất chờ mong với cuộc chiến.

Nếu như là Ôn Văn trước kia thì có lẽ cũng sẽ lộ ra dáng vẻ đó, chẳng qua hiện giờ anh chỉ hưng phấn với đối thủ ngang tay mà thôi.

Nhưng Viêm Tước chỉ lộ ra biểu cảm biến thái cũng thôi đi, thỉnh thoảng lại còn bắn ra vài tia lửa, nơi ngọn lửa rơi xuống sẽ bị thiêu rụi thành một mảnh hỗn loạn, nếu không phải cô ta vẫn còn chút lý trí thì chỉ sợ sẽ khiến cả khu rừng nảy bùng cháy.

Mặc dù Ôn Văn đã hiểu nhưng anh vẫn có chút không nhịn được nói: "Cô gái à, cô có thể đừng nghịch lửa không vậy, đây là nhiệm vụ chính nghĩa rất nghiêm túc đấy, cô làm cứ như hai chúng ta là nhân vật phản diện muốn đi giết người ấy."

"Người ta nhịn không được mà!" Viêm Tước liếm môi một cái, sau đó có chút hưng phấn nhìn Ôn Văn nói: "Hay là ông muốn vui một chút không?"

"Tôi không có ý gì cả... chỉ là, nghịch lửa thì dễ đái dầm lắm." Ôn Văn lùi về sau vài bước nói, hiện giờ anh rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác của người khác khi đối mặt với mình rồi.

"Chậc, người đàn ông không thú vị." Người phụ nữ kia chậc một tiếng, sau đó cũng không phóng hỏa nữa, chuyển thành đi ngang qua thì cào một phát, mỗi lần đều tạo ra chút phá hoại.

Ôn Văn bất đắc dĩ tự lẩm bẩm: "Coi như nhìn ra được, người phụ nữ này không thể kiểm soát được tay mình!"

0.11821 sec| 2412.742 kb